Chia sẻ suy niệm
Chủ đề sự sống của Mùa Phục Sinh vẫn tiếp tục được chất chứa trong Phụng Vụ Lời Chúa của Chúa Nhật XXXI Thường Niên Năm B hôm nay, liên quan đến giới răn cao trọng nhất.
Trước hết, trong bài Phúc Âm hôm nay, để trả lời cho hỏi của một "người trong nhóm luật sĩ": "Trong các giới răn điều nào trọng nhất?", Chúa Giêsu đáp: "Giới răn trọng nhất chính là: Hỡi Israel, hãy nghe đây: Thiên Chúa, Chúa chúng ta, là Chúa duy nhất, và ngươi hãy yêu mến Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi. Còn đây là giới răn thứ hai: Ngươi hãy yêu mến tha nhân như chính mình ngươi. Không có giới răn nào trọng hơn hai giới răn đó".
Câu trả lời của Chúa Giêsu, phần đầu, không phải chỉ lập lại hầu như nguyên văn lời huấn dụ của Moisencho dân Do Thái trong Bài Đọc 1 hôm nay:"Hỡi Israel, hãy nghe đây, Chúa là Thiên Chúa chúng ta, là Chúa độc nhất. Hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn và hết sức ngươi", mà còn bao gồm cả giới răn yêu thương tha nhân như bản thân mình nữa.
Câu trả lời của Chúa Giêsu chí lý đến nỗi đã làm cho luật sĩ này không thể nào không công nhận và khen tặng, vì chắc đó cũng là những gì nhân vật thông luật này thâm tín và cố gắng giữ luật và dạy luật cho dân chúng như đúng tinh thần và cốt lõi của luật là yêu thương.
"Thưa Thầy, đúng lắm! Thầy dạy phải lẽ khi nói Thiên Chúa là Chúa duy nhất và ngoài Người chẳng có Chúa nào khác nữa. Mến Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức mình, và yêu tha nhân như chính mình thì hơn mọi lễ vật toàn thiêu và mọi lễ vật hy sinh".
Về phần mình, nếu câu trả lời của Chúa Giêsu đã làm cho vị luật sĩ khâm phục thế nào thì câu công nhận của vị luật sĩ sau đó cũng rất tâm đắc với Chúa Giêsu. Ở chỗ, nhân vật này chẳng những công nhận những gì Người nói là chí lý mà còn thêm một nhận định riêng đầy ý thức của mình nữa khi so sánh giá trị cao vượt của yêu thương "hơn mọi lễ vật toàn thiêu và mọi lễ vật hy sinh".
Câu công nhận đầy cảm nghiệm của vị luật sĩ ấy đã hoàn toàn phản ảnh với những gì Chúa Giêsu đã quả quyết trong bữa ăn ở nhà của nhân viên thu thuế Levi được Người kêu gọi và trở lại theo Người, một bữa ăn trong số khách tham dự có cả những người biệt phái là thành phần đã kêu trách Chúa với các môn đệ của Người về hành động Người ngồi ăn uống với thành phần tội lỗi, những lời kêu trách hoàn toàn sai trái với cốt lõi của lề luật là tình thương: "Điều Ta mong muốn là lòng nhân lành chứ không phải lễ vật" (Mathêu 9:11-13).
Đó là lý do, sau khi nghe câu trả lời công nhận đầy cảm nhận chính xác này của vị luật sĩ ấy, hơn hẳn hầu hết thành phần luật sĩ và biệt phái thông luật, giữ luật và dạy luật trong dân chúng, Chúa Giêsu đã không thể nào không lên tiếng khen ngợi và phấn khích con người "bày tỏ ý kiến khôn ngoan" ấy rằng: "Ông không còn xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu". Nghĩa là nhân vật này như thể đã thấy được tất cả sự thật nơi lề luật, như Moisen được thấy Đất Hứa từ đỉnh núi Nabo là nơi vị giải phóng dân Do Thái này chưa được đặt chân vào vậy (xem Dân Số 27:12).
Thật vậy, thâm tín được giới răn cao trọng nhất là kính mến Thiên Chúa hết mình và yêu thương tha nhân như mình là chuyện đã khó, nhưng áp dụng thực hành hai giới răn chính yếu và cao trọng nhất này nữa mới càng khó hơn. Có một số Kitô hữu Công giáo nói rằng mến Chúa thì dễ mà yêu người thì khó.
Cảm nghiệm này của họ dường như chối bỏ hai nguyên tắc mến chúa thì phải yêu người mà yêu người thì phải phản ảnh tình Chúa yêu: 1- đã mến Chúa thì phải yêu người (xem 1Gioan 4:20-21), bởi thế nếu yêu người mà khó thì mến Chúa cũng khó, không thể nào lại dễ được; 2- muốn yêu người thì phải có tình yêu Thiên Chúa là Đấng đã yêu họ chứ không một ai có thể yêu người một cách trọn lành như chính Chúa đã yêu họ (xem Gioan 13:34, 15:12).
Đó là lý do Thánh Phaolô Tông Đồ, trong thư gửi Giáo đoàn Do Thái ở Bài Đọc 2 hôm nay, ở câu kết, đã nhận định rằng: "Vì Lề luật thì đặt những người yếu đuối làm tư tế, còn lời thề có sau Lề luật thì đặt Người Con hoàn hảo làm Thượng tế đến muôn đời".
Được lãnh nhận Phép Rửa, Kitô hữu cũng được thông phần với vai trò vương đế, ngôn sứ và tư tế của Chúa Kitô: Vai trò vương đế của Kitô hữu là ở chỗ họ làm chủ mọi sự như Chúa Kitô Phục Sinh được toàn quyền trên trời dưới đất (xem Mathêu 28:19); vai trò ngôn sứ của họ là ở chỗ họ làm chứng nhân như Chúa Kitô và cho Chúa Kitô về tình yêu thương cứu độ của Thiên Chúa nơi Chúa Giêsu Kitô (xem Gioan 3:16); và vai trò tư tế của họ là ở chỗ họ thánh hóa tất cả mọi tạo vật và sự vật được trao phó cho họ hay họ tiếp xúc trong đời sống trần gian của họ.
Riêng vai trò tư tế của mình, cho dù họ tự bản chất là thành phần "những người yếu đuối làm tư tế", nhưng vai trò tư tế của họ được thông phần với Chúa Kitô là vị tư tế thượng phẩm, một vị thượng tế chẳng những là chủ tế mà còn chính là hy tế cứu độ cho phần rỗi của nhân loại nữa, hoàn toàn chỉ vì Người yêu thương nhân loại như Cha đã yêu Người (xem Gioan 17:23), nhờ đó họ cũng mới có thể yêu thương nhau như Người đã yêu thương họ. Và chỉ có đức ái trọn hảo nơi Kitô hữu sống trọn vẹn vai trò tư tế này mới thực sự "hơn mọi lễ vật toàn thiêu và mọi lễ vật hy sinh" mà họ hằng ngày, với vai trò tư tế phổ quát hay thừa tác, hiến dâng trong phụng vụ Thánh Thể.
Bài Đáp Ca hôm nay chất chứa một cảm nhận sâu xa về thân phận yếu đuối của con người, một thân phận rất cần đến Thiên Chúa là Đấng duy nhất có thể giúp họ mến Chúa hết mình và nhất là yêu tha nhân như chính Ngài yêu họ:
1) Lạy Chúa là dũng lực con, con yêu mến Chúa; lạy Chúa là đá tảng, chiến lũy, cứu tinh.
2) Lạy Chúa là Thiên Chúa, là sơn động chỗ con nương mình, là khiên thuẫn, là uy quyền cứu độ, là sức hộ phù con. Con xướng ca khen ngợi cầu cứu Chúa, và con sẽ được cứu thoát khỏi tay quân thù.
3) Vạn tuế Thiên Chúa, chúc tụng Ðá Tảng của con, ngợi khen Thiên Chúa là Ðấng cứu độ con. Ngài đã ban cho đức vua được đại thắng, đã tỏ lòng từ bi với Ðấng được xức dầu của Ngài.